vophubong.blogspot.com

Tuesday, August 27, 2013

ĐỨC PHẬT BÁO ÂN CHA MẸ



Mùa Vu Lan Cùng Đọc:
 
 
TRUYỆN ĐỨC PHẬT BÁO ÂN CHA MẸ  
[Thi hóa vophubong]
 
Một thuở xưa Đức Phật
Ngự vườn Xà Kỳ Quất
Với mấy vạn Tỳ Kheo
Và mấy ngàn Bồ Tát...
 
Chư thiên rải hoa ngọc
Dưới đất tận trên trời
Đều cung kính Như Lai
Cầu duyên cùng học đạo
 
Khi ấy vào buổi sáng
Tôn giả A-nan -đà
Thị giả Đức Thế tôn
Vào thành đi khất thực...
 
Bỗng đứng ở phía trước
Mẹ con Bà la Môn
Cũng đi theo thứ lớp
Xin bố thí canh cơm.....
 
Tôn giả để ý rằng
Mỗi khi được món ngon
Con dâng hết cho mẹ
Còn những thứ hư thối
Con dành hết phần con...
 
A- nan-Đà thấy vậy
Lòng bao xiết vui mừng
Quý hóa thay!những kẻ
Hiếu thảo với song thân...
 
Lúc đó có ngọai đạo
Tà kiến với Như Lai
Khi nghe lời khen ngợi
Bèn lên tiếng chê bai...
 
“Thầy của các anh đó
Mới thật là bạc phúc
Mẹ mới sinh bảy ngày
Chết đi để côi cút...”
 
Tôn giả nín lặng thinh
Khi xong về chỗ Phật
Cầu xin Đức Thế Tôn
Sự hiếu dưỡng mẹ cha
[Pháp Phật dạy thế nào
Xin chỉ chúng con biết...]
 
Đức Phật bảo A-nan
Những điều ông vừa nói
Do tự trong thâm tâm
Hay do người khác hỏi
 
Tôn giả bèn thuật lại
Lời chê bai khác lạ
Của kẻ ngoại đạo kia
[Về mẫu thân của Phật
Như là một nhục mạ..]
 
Đức Thế tôn mĩm cười
Từ giữa trán của Người
 Phóng ra muôn màu sắc
Qua vô lượng cõi Phật
Với vô lượng hào quang
 Và ức ngàn muôn kiếp...[còn tiếp]
 
 vophubong
 
[...Kỳ sau Đức Phật trả lời A-Nan- Đà]
 

Wednesday, August 21, 2013

M Ẹ TÔI






M Ẹ TÔI

 
[vu lan nhớ MẸ]

Thương mẹ tuổi xuân đã goá chồng

Một mình nuôi nấng cả đàn con

Hạ tàn quanh quẩn bên nương rẩy

Đông lạnh lui cui bếp lữa hồng


  Trăng sáng nhà bên vang trẻ gọi
Chuông chiều xóm dưới vọng thu không.

Mẹ ngồi vá áo tay run rẩy
 
Che lạnh cho con được ấm lòng...


 
Ấm lòng con trẻ ngày thơ dại

Vui tuổi ngây ngô được bế bồng

Nắng nhạt thu tàn hoa lạc chợ

Mẹ gầy xuân sắc tuổi long đong


Bốn con bụng lép nằm bên vách

Một mái tranh xiêu vẹo giữa đồng

[Ai đỡ đần mẹ ngày mưa gió

Ai dìu thuyền mẹ lúc qua sông...]


 
Qua sông buổi ấy trời giông bão

Chinh chiến bao năm khói mịt mờ

Đất mẹ đạn cày trơ gốc rạ

Quê nghèo bom xới nát trường xưa


Chim non lìa tổ bay tan tác

Bầy trẻ tha hương lạc bến bờ

Mẹ dắt con về qua xứ ngoại

Nương nhờ cậu mợ những ngày thơ...

 

Thơ ngây tuổi ấy lòng trong trắng

Dãi nắng dầm sương mẹ gánh gồng

Sáng chợ Hàm Rồng mưa hối hã

Chiều sông Đò Gặp lũ tràn tuông

 

Cũ khoai cũ sắn đời lam lũ

Bữa đói bữa no bụng thất thường

Con mẹ nhìn nhau bao trĩu mến

Cuộc đời như cổ tích ...thân thương...

 

Thương thân mẹ ,  cánh cò bay lã

Bắt ốc , mò cua, nấu bát canh

Con ốm mẹ lo từng chén thuốc

Mẹ gầy con chỉ biết loanh quanh...

 

Chớp nguồn mưa biển em thương chị

Nắng đục trời trong mẹ nhớ anh

 Rồi một ngày nào mưa gió tạnh

Sông hồ bãng lãng dáng mây xanh...

 

Mây xanh ai kết bằng nhung gấm

Nắng trải ngàn hoa chị lấy chồng

Tôi cũng mừng vui thay áo mới 

Nhìn thằng em nhỏ hát bên song.

 

Pháo reo ông chúc câu thơ đẹp  

Nhạc trổi bà vui chén rượu nồng

Tay mẹ ôm chầm thương lấy chị

Mẹ cười mắt Mẹ quá mênh mông...

 
x         x
x

Rồi mùa thu ấy con xa mẹ

Chinh chiến bao năm khói mịt mờ

Con về mẹ đã vào cổ tích

Niết bàn cõi Phật tự ngàn xưa...




Mẹ ơi con vẫn luôn thương mẹ

Con vẫn là con của mẹ hoài

Con vẫn là con ngày nhỏ dại

Những ngày phá phách bị đòn roi...




Mẹ ơi con vẫn luôn còn mẹ

Dẩu đã bao năm chẳng trở về

Dẫu đã nghìn trùng xa cách biệt

Con luôn bên mẹ những ngày thơ...


vophubong

Tuesday, August 20, 2013

Nhân vụ luận văn của Nhã Thuyên, thử bàn một chút về sự tương tác giữa chính trị và khoa học



Nhân vụ luận văn của Nhã Thuyên, thử bàn một chút về sự tương tác giữa chính trị và khoa học

Nhân vụ luận văn của Nhã Thuyên, thử bàn một chút về sự tương tác giữa chính trị và khoa học

Nguyễn Thế Duyên


Điều trước tiên phải nói ngay là tôi  không thích  mà thậm chí còn rất dị ứng với thơ của nhóm mở miệng. Với tôi đấy không phải là thơ và nó không đáng để cho ta phải phí thời gian và công sức để đọc nó.
Nhưng!
Cho dù là  không thích, tôi vẫn cứ phải thừa nhận rằng : “Nhóm mở miệng đã tồn tại, đang tồn tại và sẽ còn tồn tại cho đến khi nào những nguyên nhân tạo ra nó mất đi, bất chấp sự phản ứng gay gắt của một bộ phận khá đông đảo người đọc. Thậm chí bất chấp cả sự truy bức của chính quyền” Và còn một điều này nữa : Số người theo phong cách của nhóm mở miệng đang gia tăng từng ngày.
Tại sao vậy?  Câu hỏi này dành cho những nhà khoa học về xã hội và nhân văn và có một người có lẽ đã trả lời được một phần của câu hỏi này . Đó chính là Nhã Thuyên. Tại sao tôi lại nói là có lẽ ? Vì rằng mặc dù tôi đã rất cố gắng nhưng tôi vẫn không sao có được bản luận văn về nhóm “Mở miệng” khi tra nó trên google. Tôi chỉ biết nội dung của nó  qua nhưng bài viết phê phán cũng như bảo vệ luận văn này.
Cũng cần phải nói ngay rằng : “ Bản luận văn này không phải là một tác phẩm văn học. Nó là một công trình nghiên cứu khoa học”.
Nhiệm vụ của khoa học là gì? Nhiệm vụ của khoa học là  nghiên cứu các quy luật vận động của vật chất (Đối với khoa học tự nhiên) và quy luật vận động của xã hội( Đối với khoa học xã hội và nhân văn) . Những quy luật vận động này là một tồn tại khách quan nằm ngoài ý chí của con người. Nó đã nằm ngoài ý chí của con người thì làm sao có cái khoa học “Nằm trong chính trị” như  một số ngài Giáo sư đã lớn tiếng dạy dỗ trong các bài phê phán luận văn này được? Đọc những lời của các vị tiến sỹ ấy tôi lại nhớ đến phiên tòa xử án của giáo hội thời trung cổ khi buộc Ga li lê phải thừa nhận mặt trời quay quanh trái đất . Một phiên tòa điển hình cho cái gọi là “Khoa học nằm trong chính trị”.

Cần phải khẳng định ngay là “Khoa học nằm ngoài chính trị”  vì chỉ khi đó nó mới nghiên cứu được “ Những quy luật vận động khách quan” còn khi phải nằm trong chính trị  thì khi đó sự vận động ấy trở thành sự vận động theo “Chủ quan của chính trị” và những nghiên cứu ấy chỉ dẫn đến một tất yếu sai lầm và nếu sử dụng những kết quả nghiên cứu ấy vào trong chính sách của nhà nước thì quả thật là một thảm họa.
Ôi xin lấy hai ví dụ minh họa cho điều này. Một ở nước ngoài và một ở trong nước ta.
Ví dụ 1- ở Liên xô  trước kia trong lúc cả thế giới thừa nhận thuyết di truyền của Men Đen trong sinh học thì nước Nga Xô viết   lại chỉ công nhận học thuyết của một ông thợ làm vườn Mit su rin  và kết quả là , tại thời điểm đó, dù trong các lĩnh vực khác  có những lĩnh vực Liên xô vượt xa các nước châu Âu và Mĩ (Thí dụ thám hiểm vũ trụ) nhưng về sinh học và nông nghiệp Liên xô chậm sau các nước phương tây vài chục năm. Và rồi cuối cùng “Sự vận động khách quan” đã chiến thắng “Ý chí chính trị”  Liên xô đã công nhận học thuyết của Men đen và bộ trưởng nông nghiệp  Lư sen cô mất chức
Ví dụ 2- Ở Việt Nam
Đó chính là khoán 10.  Khi Kim Ngọc đưa ra mô hình khoán ruộng đất đến người lao động ông đã bị tổng bí thư Trường chinh, một nhà lý luận gạo cội của Đảng, cho lên bờ xuống ruộng  chỉ vì nó trái với  “ Quy luật vận động theo chính trị” của chủ nghĩa Mác Lê nin. Nhưng rồi lại một lần nữa “Quy luật vận động khách quan”  đã chiến thắng và chỉ trong một thời gian ngắn chúng ta đã làm nên được một kì tích Trở thành nước xuất khẩu gạo đứng hàng thứ hai thế giới.
Từ các ví dụ trên cho ta thấy rằng Nếu khoa “Nằm trong chính tri”, Nó sẽ làm khoa học bị biến dạng  và sẽ không còn là khoa học nữa mà trở thành điều mà đúng như các ông vẫn hoảng sợ gào lên khi phê phán cái luận văn này “Giả khoa học”.
Khoa học là một tia sáng trắng.Nó chỉ đi theo đường thẳng trong một môi trường trong suốt còn nếu như nó phải đi qua một lăng kính thì nó sẽ bị khúc xạ không còn thẳng nữa. Mà cái lăng kính chính trị lại là một cái lăng kính đặc biệt. Nó có thể uốn cong tất cả mọi thứ trên đời.
Quay lại với bản luận văn, tôi xin nhắc lại một lần nữa là tôi không thể tìm được bản luận văn này trên mạng nên không thể phân tích cái sai, cái đúng  một cách chi tiết của bản luận văn được nhưng  thông qua những bài phê phán bản luận văn thì tôi hiểu vấn đề như sau.
Thứ nhất—Bản luận văn dựa vào một lý thuyết của nước ngoài, trung tâm và ngoại biên để đưa ra một nhận định.
Mở miệng đại diện cho một bộ phận ngoại biên  cất lên tiếng nói phản kháng  với những cái xưa cũ, trì trệ, bế tắc , sáo mòn trong văn học và trong đời sống xã hội.
Nhận định này là đúng hay sai?
Tôi cho là đúng!
Thực ra cái ranh giới của trung tâm và ngoại biên là hơi mơ hồ. Nó phụ thuộc vào nhiều yếu tố như nhà phê bình Trần Đình Sử đã nói  nhưng ranh giới này phụ thuộc rất lớn vào “Ý chí chính trị” Của các nhà lãnh đạo. Vì vậy cái trung tâm có thể biến thành ngoại biên bất cứ lúc nào. Có lẽ Nhã Thuyên muốn “Tây hóa” bản luận văn của mình nên cô dùng đến cái lý thuyết này.  Thực ra Việt Nam ta có một khái niệm rất gần với lý thuyết này nhưng ranh giới của nó lại rất rõ ràng đó là “Chính thống và phi chính thống”.
Dòng văn học chính thống là dòng văn học được chính quyền ủng hộ. Tại sao nó được chính quyền ủng hộ? Vì nó ủng hộ chính quyền. Còn dòng văn học phi chính thống thì ngược lại . Nó phản kháng lại chính quyền hiện tại và vì vậy nó không được chính quyền ủng hộ.
Hai dòng văn học này luôn luôn tồn tại song hành ở mọi thời điểm, ở mọi quốc gia chẳng phải chỉ ở Việt Nam mới có. Điều này là rất bình thường và là một sự tồn tại khách quan vì rằng không có bất cứ một thể chế chính trị nào có thể làm vừa lòng tất cả mọi bộ phận người dân và cái bộ phận không vừa lòng ấy luôn luôn cất tiếng nó phản kháng  của nó  bằng  văn chương. Chỉ có điều chính quyền có công nhận cái tiếng nói phản kháng ấy hay không mà thôi.
Dòng văn học hiện thực phê phán về bản chất nó chính là vùng “ Ngoại biên” cất lên tiếng nói phản kháng. Nhưng nó lại được nhà nước bảo hộ thừa nhận.
Truyện tiếu lâm, truyện trạng quỳnh  chẳng phải là tiếng nói phản kháng của người dân với chế độ đương thời hay sao? Và! Nổi bật hơn hết chính là  Hồ Xuân Hương ,một tiếng nói phản kháng mạnh mẽ nhất  và cũng là tiếng nói phản kháng được chúng ta nghiên cứu nhiều nhất.
Có một câu hỏi đặt ra là: Tại sao những tiếng nói phản kháng phi chính thống chỉ trích các chế độ ngày xưa thì chúng ta nghiên cứu một cách rất cẩn thận còn tiếng nói phản kháng chỉ trích chính chúng ta thì chúng ta lại cố tình lờ đi làm như là nó không tồn tại?
Lẽ ra chúng ta phải làm ngược lại. Những tiếng nói chỉ trích chúng ta chúng ta phải nghiên cứu thật cẩn thận. Nguyên nhân phát sinh? Đặc điểm ? Tầng lớp tham gia ? vị trí và sự ảnh hưởng của nó trong nền văn học đương đại?  và cuối cùng là câu hỏi làm thế nào để dập tắt đi những tiếng nói phản kháng ấy? bởi vì dù có nói ra hay không thì không một thể chế chính trị nào lại  muốn tiếng nói phản khảng mình được ngày càng đông đảo người dân ủng hộ.
Vì không có toàn bộ bản luận văn của Nhã thuyên trong tay nên tôi không thể biết bản luận văn có trả lời được tất cả những câu hỏi đó hay không. Nhưng thông qua các bài phê phán bản luận văn thì tôi thấy bản luận văn đã ít nhất trả lời được bốn trong năm câu hỏi nêu trên.
1-Nguyên nhân phát sinh—sự trì trệ, cùn mòn của nên văn học đương đại, sự mất dân chủ trong sinh họat xã hội  và cuối cùng là những vấn đề tồn tại trong việc xuất bản.
2—Đặc điểm –dùng cái dung tục .Sử dụng lối nói lái, nói nhại làm vũ khí.
3—Tầng lớp  tham gia –Những thanh niên trí thức trẻ.
4—Vị trí của nhóm mở miệng trong nền văn học đương đại –Có ảnh hưởng không nhỏ trong dòng thơ hậu hiện đại đang thịnh hành.
Tôi không biết Nhã thuyên có trả lời được câu hỏi thứ năm không. Nếu trả lời được thì bản luận văn được điểm mười là xứng đáng còn nếu không trả lời được câu hỏi thứ năm thì bản luận văn được điểm mười quả có hơi “Hào phóng” như một ông “Giáo sư “ Đã nhận xét. Cùng lắm bản luận văn chỉ đáng được điểm 8.
Người ta trả lời được bốn câu hỏi khá lớn mà các vị còn bảo “Bản luận văn  không có tính khoa học”.
Trong quá trình dựng nước và giữ nước, chúng ta ít nhất đã có ba lần phong trào phản kháng (Tôi nói phong trào chứ không nói đến những cá nhân đơn lẻ) cất lên trong văn học. Lần đầu tiên đó chính là  phong trào Nhân văn giai phẩm. Chúng ta đã dập tắt tiếng nói phản kháng này bằng công cụ chuyên chính vô sản nhưng rất tiếc sau mấy chục năm, tuy không chính thức, ta lại phải thừa nhận nó bằng cách trao giải thưởng văn học cho chính những tác giả mà ta đã từng chối bỏ. Lần thứ hai xuất hiện từ sau năm 1975 đến trước thời kì đổi mới. Một phong trào tiếu lâm chính trị  trải rộng suốt từ Bắc chí Nam và kéo dài suốt hơn một chục năm mà nguyên nhân là sự đói kém đến cùng cực, hậu quả của một chính sách kinh tế sai lầm. Lần này chúng ta không có cách nào dập tắt được. Nó chỉ tự biến mất khi nguyên nhân tạo ra nó, sự đói khổ cùng cực,  mất đi do chính sách đổi mới của Đảng. Và lần này là nhóm mở miệng. Có một sự tương đồng giữa nhân văn giai phẩm và nhóm mở miệng đó là họ đều là những người trí thức ,họ không “Khuyết danh” và cuối cùng đó là nguyên nhân dẫn đến tiếng nói phản kháng của họ là tương đối giống nhau. Họ chỉ khác nhau ở một điểm duy nhất đó là vũ khí dùng để phản kháng.
Tôi không bênh vực nhóm mở miệng mà tôi còn dị ứng với cách viết của họ nhưng tôi bênh vực Nhã thuyên với tư cách là một người nghiên cứu khoa học vì vậy tôi buộc lòng phải phân tích một chút về cái vũ khí mà nhóm mở miệng đang dùng.
Chửi! đó là một đặc trưng văn hóa của người việt.  Các ngài giáo sư khi phê phán bản luận văn này có một nhầm lẫn hết sức tai hại . Các vị ấy cho rằng văn hóa  phải là những cái đẹp, có tính mà theo ngôn từ của các vị đó là “Mỹ học” . Sai! Văn hóa  là những đặc điểm riêng mà chỉ có ở một dân tộc, hay một bộ phận cư dân duy nhất có. Nó chẳng liên quan gì đến cái từ to tát “Mĩ học” mà các vị giáo sư mang ra làm con ngáo  ộp để đe dọa mọi người.  Những phong tục tập quán đó có thể là không “Mỹ học” nhưng nó gắn liền với lịch sử hình thành hoặc niềm tin tôn giáo của dân tộc đó.Trong những đặc điểm riêng đó cái nào có thể gắn hai từ “Mĩ học” Vào thì đó là điều quá tốt còn cái nào không gắn nổi hai từ “Mĩ học” thì không phải vì thế mà ta bảo nó không phải là “Đặc trưng văn hóa”. Với cách nhìn nhận như thế thì chửi là một đặc trưng văn hóa của riêng người việt . Nó chủ yếu  là cách phản kháng của người yếu đối với kẻ mạnh. Độ tục của câu chửi là thước đo của sự phản kháng. Sự uất ức càng lớn thì câu chửi càng tục.  Và khi chửi thì người Việt thường mang kẻ mạnh ví với những cái ( theo cách nghĩ của người Việt) nhơ bẩn  nhất như (Xin lỗi mọi người) Lồn, buồi, cứt, đái. Truyện tiếu lâm của chúng ta cũng sử dụng phương pháp này và đặc biệt Hồ xuân hương đã sử dụng phương pháp này đến cái độ “Mỹ học”. Nhưng khác với truyện tiếu lâm hay hay Hồ xuân hương , nhóm mở miệng dùng cách này với  một cường độ bạo liệt nó rất gần gũi với cách chửi thô tục ngoài cuộc đời. Chính vì điều này mà Nhã thuyên đã đi đến kết luận
 “chối bỏ quyết liệt”, “lên tiếng đòi phá nốt những thành trì kiên cố của sự chuyên chế, khi niềm tin vào chế độ và sự tự do đang có nguy cơ tan rã” “
Cái kết luận này là rất đúng đắn vì như tôi đã nói đọ tục của câu chửi là thuốc đo sự uất ức của kẻ yếu đối với kẻ mạnh.  Chỉ có điều ông giáo sư  đã cố tình lập lờ . Đây là nhóm mở miệng “Chối bỏ quyết liệt” chứ đâu phải là cô thạc sỹ Nhã Thuyên “ Chối bỏ quyết liệt”  mà lại đòi xét lại bản luận văn? Vì tư tưởng chính trị?
Vị giáo sư này còn viết
Trong khoa học xã hội và nhân văn, có khi chỉ có thể nghiên cứu đối tượng trong độ lùi cần thiết của lịch sử, khi sự việc, hiện tượng đã an bài, xong xuôi, người nghiên cứu đã có đủ tư liệu chính xác để nhìn nhận thỏa đáng các khía cạnh của vấn đề.
Đây không phải  là tư duy của một nhà khoa học. Đây là tư duy của một kẻ cơ hội trong khoa học.
Một trong những  giá trị cao nhất khiến cho loài người phải bỏ bao tiền của, công sức vào cho khoa học đó chính là tính tiên đoán và dự báo. Giá trị của khoa học nằm ở chỗ đó. Nó giúp cho các nhà hoạch định chính sách tránh đuộc những sai lầm. Gúp cho loài người tránh đuộc những thảm họa có thể hoặc sắp xẩy ra. Kể cả những bộ môn khoa học chỉ chuyên nghiên cứu về quá khứ như khảo cổ cũng phải có  đặc tính này. Hóa ra ngài giáo sư này chỉ chuyên nghiên cứu nhữn cái đã hai năm rõ mười, ai cũng biết. Vậy xin hỏi cái nghiên cứu ấy dùng để làm gì? Chẳng làm gì cả! Nó chỉ là những tờ “Giấy vụn” . Hay các ngài ấy có cổ phần trong nhà xuất bản “Giấy vụn “Của Bùi Chát và Lý Đợi?
Ở các nước tiên tiến nhà nước thường đặt hàng cho các trường đại học và các học viện nghiên cứu những vấn đề có liên quan đến những chính sách sắp ban hành.Có nghĩa là điều ấy chưa hề xẩy ra đã phải nghiên cứu rồi vì giá trị tiên đoán và dự báo của khoa học. Còn với vị giáo sư này thì…..
Nói như vị giáo sư này thì ông Mác phải đợi đến bao giờ mới nghiên cứu nổi lý thuyết chủ nghĩa xã hội khoa học?  Một nền tảng của Đảng ta? Chủ nghĩa này đến bây giờ con người vẫn chưa đạt đến
Ông ta còn viết2.
Việc lựa chọn đối tượng nghiên cứu cùng với các dữ kiện nghiên cứu phải đáng tin cậy và hợp hiến
Với hai từ “Hợp hiến” Không biết ông giáo sư này muốn nói điều gì? Phải chăng ông muốn nói có những điều không đuộc phép  nghiên cứu cho dù nó đang tồn tại? Hay nói khác đi ông muốn đặt khoa học nằm trong lòng chính trị?
Đúng là tư duy của một kẻ cơ hội. Phải khẳng định rằng không có bất cứ một giới hạn nào cho nghiên cứu khoa học. Khoa học có thể nghiên cứu từ những thứ không tưởng nhất như hố đen đến những thứ nhỏ nhặt nhất như con kiến. Trong khoa học xã hội và nhân văn những chủ nghĩa phản động nhất như chủ nghĩa phát xít, chủ nghĩa phân biệt chủng tộc hay nhưng lí thuyết cực kì vô nhân tính như thuyết nhân mãn chúng ta đều phải nghiên cứu đầy đủ nhằn tránh cho loài người dẫm vào vết xe đổ của quá khứ. Vậy tại sao một tiếng nói phản kháng đã đang và sẽ tiếp tục phát triển lại không đuộc nghiên cứu?
Nhà nước quản lý khoa học bằng kế hoạch,  dựa vào nhu cầu cấp thiết hay chưa cấp thiết mà cuộc sống đòi hỏi mà định ra cái nghiên cứu nào nên làm trước, cái nghiên cứu nào nên làm sau để rót ngân sách chứ không thể quản lý khoa học bằng cái các ông vẫn gọi “Tư tưởng chính trị”
Khoa học nghiên cứu các quy luật vận động khách quan và chính trị áp dụng những kết quả nhiên cứu ấy vào các chính sách của mính để những chính sách đề ra đúng với quy luật vì vậy chỉ có “Những đường lối chính sách của nhà nước được soi rọi dưới ánh sáng của khoa học” Chứ không thể có cái điều nguộc lại như các ông giáo sư vẫn nghĩ
 “Các nghiên cứu khoa học đuộc chỉ đạo bằng các tư tưởng chính trj”.
 “Lãnh đạo” Theo tiếng hán việt có nghĩa đen là tìm ra,đưa ra vậy thì xin hỏi các ông Chính trị lãnh đạo khoa học hay khoa học lãnh đạo chính trị?
Những đường lối lãnh đạo phi khoa học chỉ theo ý chí cá nhân hay ta vẫn gọi khác đi là duy ý chí, chính là nguyên nhân dẫn đến sự sụp đổ của hệ thống xã hội chủ nghĩa ở Đông Âu sao đến tận bây giờ mà mấy ông tiến sỹ vẫn chưa nhìn ra?
Ngày xưa mấy nhà lý luận các ông xúm vào đánh nhân văn giai phẩm với chiêu bài phi chính trị , tuy là sai lầm những kể ra thì vẫn còn có cái để bao biện được vì dù sao văn học vẫn có một thuộc tính đó là tuyên truyền. Nhưng lần này mấy ông định mang chiêu bài này để đánh khoa học thì lại là điều không thể chấp nhận. Tôi nói lại một lần nữa : Bản luận văn này không phải là một tác phẩm văn chương. Nó là một đề tài khoa học.  Có thể sai! Có thể đúng về mặt lý luận nhưng không thể là sai hay đúng theo cái các ông gọi “Tư tưởng chính trị”. Mà một nghiên cứu khoa học thì sai đúng đó là chuyện bình thường sao có thể cách chức , cắt hợp đồng với người hướng dẫn và với Nhã thuyên?
Với cách hành xử như vậy liệu còn ai dám nghiên cứu khoa học xã hội một cách trung thực? mà nghiên cứu khoa học xã hội không trung thực thì Đảng dựa vào đâu để đưa ra những đường lối chính sách của mình? Cái chính sách “Cộng hai điểm cho bà mẹ Việt Nam  anh hùng” đó chính là kết quả của cái tư duy “Khoa học trong chính trị” của các ông. Nó quá đúng! Quá chính trị! Quá nhân văn. Nhưng! Lại vô tích sự .
Tôi đọc hồi kí của giáo sư Nguyễn Đăng Mạnh ông ta có than thở rằng môn ngữ văn quá  thiếu đề tài nghiên cứu. Quanh đi Nam Cao, quẩn lại lại Chí phèo thế cho nên một thằng cha lưu manh vô học lại đẻ ra được đến hơn trăm ông tiến sỹ (Chỉ tính riêng trường đại học sư phạm đã có đến bốn mươi luận văn tiến sỹ về Nam Cao ) Thật là chuyện cười ra nước mắt.
Tôi nghĩ : Thực ra chẳng thiếu đề tài đâu nhưng với cái tư tưởng “Chính trị” Và “Cơ hội” như của các ông thì  những đề tài như “Nền văn học hiện thực phê phán đã đẻ ra Nam cao ông tổ của các tiến sỹ đương đại vậy tại sao nền văn học hiện thực xã hội chủ nghĩa của chúng ta lại không thể sinh ra đuộc một nhà văn bằng một nửa Nam cao? Cái gì tạo ra điều đó?”
Hay
Nền văn học chiến tranh cách mạng đã tương xứng chưa với xương máu của hơn ba triệu con người đã ngã xuống. So với nền văn học chiến tranh vệ quốc củaL iên xô xưa nền văn học chiến tranh cách mạng của chúng ta như thế nào?
Hay
Đạo đức xã hội xuống cấp một cách thê thảm. Văn hóa đọc đang dần biến mất. Tại sao? Và văn học chịu trách nhiệm đến đâu với tình trạng đó?
Những đề tài như thế đang rất cần những nhà khoa học nghiên cứu nhưng ! Chỉ với một bản luận văn đề cập đến một nhóm thơ nhỏ xíu mà các ông đã quy chụp thành “Phản động” Kích động lật đổ “ Thì những vấn đề rất lớn của xã hội liệu ai còn dám nghiên cứu một cách thật sự để đưa ra những quy luật vận động một cách khách quan thật sự giúp Đảng và nhà nước đưa ra đuộc những chính sách đúng đắn đưa đất nước tiến lên?
Nguyễn Đăng Mạnh có nói đại ý  là thời thơ mới có hàng trăm nhà thơ mà chỉ có mỗi một Hoài Thanh nên ông rút ra kết luận “Phê bình văn học là một nghề khó”
Điều này chỉ đúng một nửa. Khó! Khan hiếm chỉ với những nhà phê bình thật sự tài năng, thật sự tâm huyết với nền văn học. Còn những nhà phê bình như các ông thì không hiếm mà còn quá nhiều là đằng khác. Thử hỏi hiện nay có bao nhiêu nhà thơ thực sự? Chắc chỉ dăm ba người?  nhưng có bao nhiêu ông “Giáo sư tiến sỹ phê bình và lý luận văn học”? Chắc cungx phải vài chục.  Nguyễn Đăng Mạnh đã sai. Phải nói rằng “ Những kẻ muốn vào làng văn nhưng không viết được thì đi làm phê bình văn học”.
Sự dung tục đang lan vào trong văn học một cách mạnh mẽ không thể nào cưỡng lại. Những tác phẩm như Hoan ca , Dị hương mà hội nhà văn vừa trao giải về bản chất nó cũng là một tiếng nói phản kháng với cái sáo mòn, cũ kĩ hiện nay của văn chương, một mong muốn đòi hỏi sự cách tân đổi mới cho văn học đâu chỉ riêng có mở miệng. Chỉ có điều nhóm mở miệng dung tục đến cái mức quyết liệt hơn, điển hình hơn. Mà trong nghiên cứu khoa học thì phải bắt đầu nghiên cứu từ cái điển hình từ đó suy ra những hiện tượng ít điển hình hơn thì các ông lại cho là “Cổ vũ” kích động lật đổ”. Nếu tác giả  định “ Kích độnglật đổ” hay “Cổ súy” nhóm mở miệng thì tác giả của nó đã tung bản luận văn này lên mạng từ lâu rồi. Tôi không tìm thấy bản luận văn trên mạng chứng tỏ Nhã Thuyên là một người nghiêm túc. Nhận định khác với cổ súy. Trong nhiên cứu khoa học tất phải đưa ra các nhận định.Nhưng nhận định khác với cổ súy. Đã ba năm nay, không ai biết đến bản luận văn này trừ một vài người trong hội đồng khoa học trường đại học sư phạm. Nhưng nay thì nhờ các ông mà ai cũng biết đến nhóm mở miệng, và ai cũng đọc nó. Vậy ai là người kích động lật đổ? Chính là các ông!
Xin nhắc lại một lần nữa.
Khoa học là một tia sáng. Nó chỉ có thể đi theo một đường thẳng trong một môi trường trong suất không có vật cản”
Xin các ông đừng trở thành vật cản của khoa học.
                                                          Hà nội 7-8-2013

Friday, August 16, 2013

Kêu gọi thành lập chính đảng mới ở VN




Kêu gọi thành lập chính đảng mới ở VN


thứ sáu, 16 tháng 8, 2013



Một số nhà hoạt động ở trong nước đang đưa ra lời kêu gọi 'thành lập một đảng mới để thúc đẩy dân chủ, xã hội công dân mạnh lên'.



Chủ đề liên quan

•Đảng Cộng sản,
•Chính trị Việt Nam
Ý tưởng thành lập chính đảng mang tên đảng Dân chủ Xã hội được luật gia Lê Hiếu Đằng, Phó chủ nhiệm Hội đồng Tư vấn về Dân chủ và Pháp luật thuộc Ủy ban Trung ương Mặt trận Tổ quốc Việt Nam, nguyên Phó Chủ tịch Ủy ban Mặt trận Tổ quốc (MTTQ) Việt Nam ở TP HCM, đưa ra trong một bài viết mới ra vào giữa tháng Tám này.
Trong bài viết tựa đề "Suy nghĩ trong những ngày nằm bịnh…", ông Lê Hiếu Đằng, người được biết lâu nay với nhiều ý kiến đóng góp cho tiến trình dân chủ hóa ở trong nước, nhấn mạnh tầm quan trọng của đa nguyên, đa đảng.
Ông cho hay: "Có thời gian từ 1975 đến 1983 tôi là giảng viên Triết học và Chủ nghĩa xã hội khoa học ở Trường Đảng Nguyễn Văn Cừ thuộc Khu ủy Sài Gòn-Gia Định".
"Về phương pháp luận của Chủ nghĩa Mác-Lê nin mà tôi hiểu được có một điều cơ bản là cơ sở hạ tầng (bao gồm cơ sở xã hội, cơ sở kinh tế, v.v.) như thế nào thì phản ảnh lên thượng tầng kiến trúc như thế đó."
Ông nói tới nay, sau khi cải cách cho phép nhiều thành phần kinh tế thì "một khi cơ sở hạ tầng có nhiều thành phần kinh tế khác nhau trong xã hội sẽ có nhiều tầng lớp với lợi ích khác nhau, thì tất yếu họ phải có tổ chức để đấu tranh bảo vệ quyền lợi của họ".
"Đó là qui luật tất yếu, vì vậy không thể không đa nguyên đa đảng được, và như vậy điều 4 Hiến pháp hiện nay là vô nghĩa."
Điều 4 của Hiến pháp hiện hành quy định quyền lãnh đạo bao trùm của Đảng Cộng sản Việt Nam.
Theo ông Lê Hiếu Đằng, "trước sau gì các vị lãnh đạo của Đảng CS phải chấp nhận thách thức này: các Đảng, tổ chức đối lập sẽ đấu tranh bình đẳng với Đảng CS trong các cuộc bầu cử hợp pháp có quan sát viên Quốc tế giám sát như hiện nay Campuchia đã làm".

Luật không cấm
Luật gia Lê Hiếu Đằng lập luận rằng "chủ trương không đa nguyên đa đảng chỉ là chủ trương của Đảng [CSVN] chứ chưa có một văn bản pháp lý nào cấm điều này".
"Mà nguyên tắc pháp lý là điều gì luật pháp không cấm chúng ta đều có quyền làm. Đó là quyền công dân chính đáng của chúng ta," ông khẳng định.

Từ đó, ông Đằng kêu gọi các đảng viên CSVN đang muốn ra khỏi Đảng, hoặc không còn sinh hoạt Đảng cùng "tuyên bố tập thể ra khỏi Đảng và thành lập một Đảng mới, chẳng hạn như Đảng Dân chủ Xã hội".
"Đây là một yếu tố sẽ làm cho xã hội công dân, xã hội dân sự mạnh lên, không có thế lực nào ngăn cản được."
Ông cũng khuyến cáo cuộc đấu tranh phải được thực hiện "với phương châm công khai, minh bạch, ôn hòa, bất bạo động, phản đối tất cả mọi hành động manh động, bạo lực khiêu khích gây chiến tranh".
Ủng hộ ý tưởng trên của ông Lê Hiếu Đằng, một nhân vật đương chức khác của MTTQ Việt Nam cũng ra lời kêu gọi người dân "đứng vào hàng ngũ Đảng Dân chủ Xã hội mới ngày nay".
Ông Hồ Ngọc Nhuận, Phó Chủ tịch Ủy ban MTTQ Việt Nam TP HCM, nói với BBC chính đảng mới sẽ không nhằm chống đối Đảng CSVN, mà cùng hợp tác để thúc đẩy "xây dựng dân chủ cho nước Việt Nam".
"Có một đảng thì không thể có dân chủ. Một đảng cầm quyền từ năm nay qua năm khác, nắm hết mọi thứ, mọi tổ chức, thì không thể gọi là có dân chủ."
Ông Nhuận cho rằng các đảng viên CS kỳ cựu như ông Lê Hiếu Đằng đã hết sức "kiên nhẫn" nhưng Đảng CSVN ngày càng tỏ ra "độc đoán, độc tài, chuyên chế".
Đảng Dân chủ Xã hội sẽ "góp sức làm việc, xây dựng dân chủ" với Đảng CSVN.

Phản ứng tích cực
Theo ông Hồ Ngọc Nhuận, nếu như các đảng viên CSVN giống như ông Lê Hiếu Đằng "ở trong Đảng mà chán nản, không muốn tham gia nữa thì thành lập Đảng mới để̀ đối lập với Đảng CSVN và xây dựng nền dân chủ thật sự".

"Chủ trương không đa nguyên đa đảng chỉ là chủ trương của Đảng [CSVN] chứ chưa có một văn bản pháp lý nào cấm điều này."

Luật gia Lê Hiếu Đằng
Ông cũng cho biết việc thành lập Đảng Dân chủ Xã hội đang còn ở những bước sơ khởi đầu tiên là vận động hình thành, nhưng lời kêu gọi của ông nhận được phản ứng rất tích cực.
"Tôi nghe phản hồi từ nhiều người, cho tới giờ này ai nấy đều tán đồng, ủng hộ, chỉ có một trường hợp phản đối."
Tuy nhiên ông Nhuận cũng nói cần chờ đợi mới biết rõ phản ứng thế nào.
"Chính quyền chưa có phản ứng gì," ông nói.
Việt Nam cũng đã từng có các đảng Dân chủ và Xã hội, tồn tại song song sau 1975 với Đảng Cộng sản, nhưng giải thể năm 1988.
Năm 2006, nhà hoạt động bất đồng chính kiến Hoàng Minh Chính tuyên bố phục hoạt Đảng Dân chủ Việt Nam, nhưng có ý kiến cho rằng nên coi đây là một đảng mới.
Ông Chính qua đời năm 2008.
Cũng đã có một số nỗ lực kêu gọi thành lập chính đảng đối lập ở Việt Nam, và một số đảng cũng tuyên bố ra đời, nhưng chưa có lực lượng nào thực sự tỏ ra có khả năng thách thức Đảng CSVN trong tiến trình chính trị-xã hội ở trong nước.
http://www.bbc.co.uk/vietnamese/vietnam/2013/08/130816_vietnam_new_party.shtml

Trung Quốc và sự cùng đường của những dự đoán thảm khốc

Trung Quốc và sự cùng đường của những dự đoán thảm khốc



Bởi Russell Leigh Moses [Bình luận] | China Real Time Report
Mai Xương Ngọc dịch
Hậu quả của việc Trung Quốc sụp đổ sẽ còn tồi tệ hơn Liên Xô.
Tiêu đề gây khiêu khích của bài bình luận trên tờ Tân Hoa Xã chính thức lan truyền rộng rãi trên khắp các trang tin tức lớn của Trung Quốc hôm thứ Năm và trở thành chủ đề khiến cho các trang mạng truyền thông xã hội Trung Quốc phải nghiến răng.

Viễn cảnh nào có thể xảy ra đối với Đảng Cộng Sản Trung Quốc nếu bị sụp đổ ? (Ảnh: Internet)
Bài bình luận cảnh báo rằng Trung Quốc đang đối mặt với tình trạng đói nghèo và khốn khổ vì những hoạt động gây mất ổn định của số lượng blogger đang ngày càng tăng của nước này, đánh vào tâm điểm của sự phân chia ý thức hệ ở Trung Quốc, đồng thời cho thấy phe bảo thủ đang ngày càng lo lắng về hướng đi mà Chủ tịch nước Trung Quốc Tập Cận Bình có thể lựa chọn nhằm cải cách Đảng Cộng Sản.

Đề cập đến khủng hoảng chính trị và kinh tế trong thời kỳ nước Nga hậu Xô Viết để cho thấy mối nguy hiểm của việc theo đuổi cải cách chính trị quá sớm không phải là điều gì mới mẻ ở Trung Quốc, nhưng bài bình luận của Tân Hoa Xã, được viết bởi một người tên là Wang Xiaoshi, đã vẽ ra một viễn cảnh tàn khốc bất thường về nước láng giềng phía Bắc của Trung Quốc. Theo Wang, một nước Nga hình thành từ sự sụp đổ của Liên Xô – một trong những nơi mà “người dân thực sự nhận thức được” sự ‘dân chủ hóa’ và ‘các giá trị phổ quát mang lại hạnh phúc’” – đã phát hiện ra rằng “tổng GDP đã giảm đi một nửa; quyền tiếp cận các đại dương giành được trong vài thế kỷ qua đã bị đánh mất, bên cạnh một đội tàu đã cũ nát, gỉ sét, cuối cùng trở thành một đống kim loại phế thải; nơi các tập đoàn đầu sỏ chính trị mới nổi trong nước cướp đoạt tài sản nhà nước; người Nga xếp hàng dài trên đường phố trong tình trạng sụt giảm nguồn cung; còn các cựu chiến binh đã phải bán huy chương của họ để đổi đấy bánh mỳ.”
Mức độ khốn khổ và bất hạnh ấy, hoặc tệ hơn thế, sẽ là điều mà Trung Quốc phải đối mặt, bởi những người sử dụng phương tiện truyền thông xã hội của đất nước đã đi theo các giá trị tương tự các giá trị đã dẫn đến sự sụp đổ của Liên Xô, theo Wang. “Mỗi ngày,” ông ta viết, “các blogger và những kẻ đỡ đầu cho họ cũng vì lý do trên mà tung tin đồn, bịa đặt các tin tức tiêu cực về xã hội [Trung Quốc], tạo ra một viễn cảnh hủy diệt về sự sụp đổ của Trung Quốc, đồng thời bôi nhọ hệ thống xã hội chủ nghĩa hiện tại – chỉ để thúc đẩy mô hình chủ nghĩa tư bản và chủ nghĩa hợp hiến của Mỹ và châu Âu.”
Mục tiêu cuối cùng của các cư dân mạng và các nhà tài trợ có ý đồ xấu của họ, ông Wang tiếp tục, là “nhằm kích động bất ổn xã hội ở Trung Quốc, sử dụng công chúng như tấm bia đỡ đạn một cách trắng trợn trong quá trình này.”
Những người sử dụng phương tiện truyền thông xã hội ngay lập tức bàn tán về phân tích của ông Wang và bắt đầu chẻ nhỏ vấn đề, lập luận rằng nhiều số liệu mà ông ta đưa ra là ngụy tạo, nhiều trích dẫn của ông ta xuyên tạc về những nhân vật người Nga có địa vị. Một số cư dân mạng tự hỏi, không hiểu ông Wang đang sống ở đâu trong những năm qua, trong bối cảnh thế giới gần đây đã chứng kiến sự sụp đổ của nhiều chế độ khác nhau, bao gồm các bài học về “những kẻ xâm lược và những kẻ độc tài cùng những thất bại của họ”, thay vì thuyết âm mưu về tư bản chủ nghĩa.
Trong số các nhà phê bình có nhà trí thức Trung Quốc Yu Jianrong, người cho rằng cần phải thảo luận trước tiên về những thất bại của Trung Quốc, đặt biệt là “khoảng cách giàu nghèo ngày càng lớn do chủ nghĩa tư bản bè phái trục lợi mà không bị kiềm chế đã gây ra cho người dân”, cũng như việc nhà chức trách công quyền không bị ràng buộc “vi phạm trắng trợn các quy định của nhà nước pháp quyền”, tiếp đó là “sự suy đồi đạo đức xã hội”.
Điều thú vị là bài bình luận của ông Wang trên thực tế đã xuất hiện trên mạng hơn hai tuần trước đó, nhưng gây ít ầm ỹ. Lần này, nhờ sự giúp đỡ của phương tiện truyền thông của đảng, nó phát tán rộng rãi, có nghĩa là một kẻ nào đó đã bảo kê để cho nó xuất hiện trở lại. Rất có khả năng phe bảo thủ trong Đảng chống lại cải cách của ông Tập đã biên soạn bài viết này – hoặc ít nhất là buộc nó xuất hiện trở lại.
Thật vậy, vào thời điểm những cải cách được đưa lên các phương tiện truyền thông cũng như trong hàng ngũ Đảng đã khiến cho phe bảo thủ tức giận. Bọn họ đã thấy cựu lãnh đạo Trung Quốc Giang Trạch Dân bày tỏ sự ủng hộ ông Tập. Còn trong tuần này, họ chứng kiến ông Tập Cận Bình thăng tướng cho sáu quan chức quân sự cấp cao, nhằm tiếp tục củng cố quyền lực của ông ta đối với quân đội, một nền tảng quyền lực truyền thống của phe bảo thủ.
Những kẻ chống lại cải cách cần quan tâm đến việc bị qua mặt trong một Hội nghị Trung ương Đảng sắp diễn ra vào tháng Mười, và tại các cuộc họp có thể diễn ra trước đó tại khu nghỉ mát mùa hè Beidaihe, nơi mà chúng ta có thể chờ xem ông Tập Cận Bình và các đồng nghiệp của ông ta tiếp tục cố gắng “nhốt quyền lực chính trị vào trong cũi.” Cư dân mạng không chấp nhận nỗi hoài niệm và kinh hãi mà phe bảo thủ đang reo rắc; có mọi lý do để tin rằng nhiều người trong số họ coi những cải cách của Tập Cận Bình là đáng bênh vực.
Bài bình luận của ông Wang rõ ràng là một nỗ lực của phe bảo thủ để khởi động một cuộc tranh luận về hướng đi mới của Đảng, và có thể là của cả quốc gia. Nhưng nếu bọn họ thực sự muốn tác động đến cuộc tranh luận, bọn họ phải làm tốt hơn.
[*] Russell Leigh Moses là Hiệu trưởng của Viện Nghiên cứu và Khoa Giảng dạy tại Trung tâm Nghiên cứu Trung Quốc ở Bắc Kinh. Ông đang viết một cuốn sách về vai trò quyền lực đang biến chuyển trong hệ thống chính trị Trung Quốc.
Nguồn: Russell Leigh Moses, “China and the Desperation of Dire Predictions, China Real Time Report, ngày 02 Tháng Tám 2013.
Bản Tiếng Việt © 2013 The Pacific Chronicle

Báo Trung Quốc đe dọa: Có COC chưa chắc Biển Đông đã hòa bình



Báo Trung Quốc đe dọa: Có COC chưa chắc Biển Đông đã hòa bình

 |

(Soha.vn) - Một bài viết đăng trên Nhân dân Nhật báo hôm nay cho rằng sở dĩ Bộ quy tắc ứng xử trên Biển Đông (COC) chưa đi đến đâu là vì 'một số quốc gia không đi theo sự dẫn dắt của Trung Quốc'.

 Trung Quốc cho rằng không thể vội vàng trong việc thông qua Bộ Quy tắc ứng xử trên biển Đông.
Trung Quốc cho rằng không thể vội vàng trong việc thông qua Bộ Quy tắc ứng xử trên biển Đông.
Theo Nhân dân Nhật báo, phát biểu mới đây của Ngoại trưởng Trung Quốc Vương Nghị về việc 'không vội vàng ký COC' (Bộ Quy tắc ứng xử trên Biển Đông) là lời đáp trả cho cái mà họ gọi là 'tính toán sai lầm của một số quốc gia' về tình hình hiện nay.
Bài báo nhai lại quan điểm cũ rích và vô lối của truyền thông Trung Quốc, rằng 'một số nước đang hy vọng dùng COC như một liều thuốc thần cho vấn đề tranh chấp lãnh thổ và quyền hàng hải với Trung Quốc tại Biển Đông'. Nhân dân Nhật báo gọi đó là 'cách tiếp cận sai lầm' và đổ tội rằng nó 'gây ảnh hưởng tới tiến trình thảo luận vấn đề này một cách bình thường, gây ảnh hưởng tới hòa bình, ổn định trong khu vực'.
Tác giả bài báo buộc tội Philippines 'không chỉ thường xuyên có các hành động khiêu khích nhằm tăng cường sự hiện diện trong khu vực mà còn liên tục tìm cách đa phương hóa và quốc tế hóa vấn đề này'. Không dừng lại ở đó, bài báo còn đổ tội cho Philippines 'cố miêu tả những lợi ích riêng của mình là "mong muốn của ASEAN" nhằm qua mặt Trung Quốc'.
Với giọng điệu hăm dọa ngang ngược, tác giả bài báo kết luận 'COC không phải là thứ để các bên bóp méo, biến nó thành công cụ nhằm thách thức quyền và lợi ích hàng hải, lãnh thổ của Trung Quốc'.
Vẫn với tư tưởng chụp mũ, vu khống, bài báo cho rằng 'Philippines và những người ủng hộ quốc gia này bỏ qua một thực tế là: Để thảo luận đạt kết quả tốt cần phải dựa trên sự tin tưởng lẫn nhau. Và bầu không khí bây giờ không có lợi cho những đối thoại mang tính xây dựng'.
Trơ trẽn hơn nữa, Nhân dân Nhật báo còn tự vỗ ngực cho rằng 'Trung Quốc đã hoàn toàn tôn trọng mong muốn của các nước ASEAN trong việc thúc đẩy các đàm phán về quy tắc ứng xử, đồng thời thể hiện thái độ tích cực và cởi mở'.
Nhưng ngay sau đó, bộ mặt ngụy quân tử của Trung Quốc đã lộ rõ khi họ dùng giọng điệu bề trên để đưa ra một kết luận hết sức khó chấp nhận, rằng sở dĩ COC chưa đi đến đâu là vì 'một số quốc gia không đi theo sự dẫn dắt của Trung Quốc', và rằng, dù cho COC đã được ký kết chăng nữa, nhưng nếu các bên không tuân thủ luật chơi, thì cũng đừng mơ đến hòa bình, ổn định lâu dài ở Biển Đông.
Bài báo đầy rẫy các luận điểm vu cáo, đổ lỗi cho các nước khác đã cho thấy một số chuyên gia quốc tế hoàn toàn có căn cứ khi nhận định rằng Trung Quốc sẽ vẫn tiếp tục đổ vấy để trì hoãn COC nhằm tìm kiếm thêm thời gian để thúc đẩy các hành vi xâm phạm chủ quyền láng giềng trên Biển Đông tiến tới hiện thực hóa đường lưỡi bò phi pháp.
http://soha.vn/quoc-te/can-canh-don-canh-sat-xa-hoa-nhat-thai-lan-20130815181355995.htm

 - ASEAN đoàn kết về COC, không có nghĩa cùng chống lại ai đó (LĐ). - ASEAN đoàn kết về COC (PLVN)

Thursday, August 15, 2013

Thương người em nhỏ, bây giờ ở đâu.


Thương người em nhỏ, bây giờ ở đâu.


Phải chăng cô là nạn nhân của sự ngăn cản thông tin. Khi chưa có nghị định 72 mới ra vừa xong của CP, cách đây vài năm. Cô giáo Nguyễn Thị Bích Hạnh trên bục giảng, đã gợi ý học sinh của mình chịu khó lên mạng để tìm kiếm thông tin bổ sung cho môn học. Lập tức từ phía tuyên giáo của chính quyền nổi lên một cơn thịnh nộ. Báo Dân Trí lên án hành động này và quy kết cho đó là

"đã vi phạm nghiêm trọng trong việc xuyên tạc đạo đức nhà giáo; sử dụng bục giảng làm nơi tuyên truyền những nội dung trái với quan điểm của chính sách Nhà nước; xuyên tạc đường lối của Đảng, chủ trương pháp luật của Nhà nước, vi phạm quan điểm nội dung giáo dục trong việc cập nhập khai thác, truyền bá trang web phản động, phản giáo dục".

Cô giáo Bích Hạnh bị đuổi việc, lâu dần không ai nhắc đến cô nữa.

Một chiều nắng năm 2010, tôi đến Yên Thành của đất Nghệ An, đi theo Lê Quốc Quân về quê hắn dự đám giỗ bố hắn. Quân dẫn tôi đi thăm làng quê hắn, đến một góc làng có một ngôi nhà lúp xúp thì hắn dừng lại ngó vào, qua hàng rào tre mục lưa thưa, tôi thấy một mảnh vườn phía trước trồng rau cải bắp và vài loại nữa. Quân nói.
- Ông biết cô giáo Bích Hạnh không.?
- À tôi có nghe, cô ấy ở Quảng Nam à.?

Quân lắc đầu.

- Không , nhà cô ấy ở đây, cô ấy dạy học trong Quảng Nam, nhưng vì bảo học sinh tìm kiếm thông tin trên mạng, bị bọn nó đuổi dạy, giờ về nhà rồi, xin việc chẳng nơi nào nhận.

Quân đẩy cái cổng tre, chúng tôi vào nhà. Ngôi nhà thấp lè tè, nền đất, trong nhà có bộ bàn ghế cũ để giữa nhà đã long tróc. Ở góc nhà có một bộ máy tính bàn sản xuất từ đời nào, một giá sách nhỏ. Tò mò tôi lại gần ngó vài thứ giấy tờ trên bàn, đó là những tờ giấy của ai đó đang soạn về một chương trình giáo dục.

Nhà chẳng có ai, ở quê người ta thường để cổng như vậy, hơn nữa thì ngôi nhà này có gì mà để trộm bõ công vào lấy. Chúng tôi ngồi ở ghế giữa nhà một lúc, thì cô giáo Bích Hạnh đi từ ngoài cổng qua sân, tay cầm thúng, tay cầm liềm. Quân cất tiếng chào, cô giáo chào chúng tôi, cất đồ vào bếp và quay lên nhà rót nước mời chúng tôi uống. Hỏi thăm công việc, cô cho biết chưa xin được nơi nào, chẳng đâu người ta nhận, giờ về nhà làm ruộng vườn cùng mẹ.

Tôi nhìn thân hình gầy gò, mảnh mai của cô, hình dung người con gái chịu khổ quyết chí học hành đến lúc có bằng thạc sĩ , vừa chớm ước mơ đứng trên bục giảng vài bữa thì bị tai họa giáng xuống. Mọi ước mơ, mọi công sức học hành giờ tan tành. Trở về nhà mẹ bên miếng ruộng, mảnh vườn tần tảo sống qua ngày.

Thế rồi dòng đời trôi, tôi cũng không gặp cô nhiều, thỉnh thoảng lại đi cùng Quân về quê. Chuyện trò hàng xóm, tiện nhắc đến cô thì biết cô vẫn ở nhà làm vườn, ruộng, viết sách gì đó.

Nghệ An xảy ra vụ án chống chính quyền của mười mấy thanh niên xứ Nghệ. Theo dõi tin tức về những người bị bắt, hoàn cảnh từng gia đình, từng con người. Họ ở khắp nơi trên tỉnh Nghệ An, có người ở tít tận cuối tỉnh giáp Lào, người giáp Thanh Hóa. Từ đầu này Nghệ an đến đầy kia hàng trăm cây số. Trên cái xe máy cà tàng tôi đến từng nhà người bị bắt, nghe chuyện gia đình họ. Người con đứa lên ba, đứa trong nôi. Người sắp cưới vợ, người đang nuôi mẹ già, người đang học hành dang dở...tìm hiểu hoàn cảnh khó khăn của gia đình họ, để bạn bè và những người quan tâm giúp đỡ là một phần nhỏ tôi thấy sức mình có thể làm được trong lúc họ bị tù đày.

Thế nhưng, giờ tôi thấy mình đã bỏ sót một gia đình. Đó là gia đình cô giáo Bích Hạnh, thật sự chuyện này tôi cũng mới biết không lâu. Hóa ra trong vụ ấy, có người bỏ trốn được, anh ta đã bị phát lệnh truy nã của cơ an an ninh điều tra bộ công an.


Thái Văn Tự, người đã bỏ trốn, nhờ có sự bỏ trốn của anh mà cơ quan an ninh điều tra đã bế tắc không khai thác được thêm thông tin về những người khác nữa. Bây giờ thì chẳng ai biết Thái Văn Tự ở đâu.

Tự là chồng của cô giáo Bích Hạnh. Họ cưới nhau lúc nào tôi cũng không biết, dù tôi có gặp Tự trước đó vài lần. Là một kỹ sư ngành tàu biển, đang có công việc và đồng lương tốt, Thái Văn Tự bỏ việc để theo đuổi con đường mà Tự và những người bạn cùng quê hương đã chọn. Mong cho đất nước có tự do, dân chủ và bác ái.

Giờ thì Thái Văn Tự bặt tăm chim trời cá nước. Những người bạn anh vào tù được người đời nhắc đến, Thái Văn Tự ẩn dật nơi nào không ai rõ, kể cả vợ con anh ta.

Cô giáo Bích Hạnh mang thai và sinh đứa con trai khi chồng cô đang trốn lệnh truy nã, giờ bên mảnh vườn, ruộng xơ xác nắng lửa miền Trung ấy, cái căn nhà lụp xụp thấp tè cũ kỹ ấy phải cưu mang thêm một sinh linh nhỏ bé nữa.

Đằng sau những người đấu tranh, là những mảnh đời, những số phận của mẹ già, vợ dại, con thơ cùng gánh chịu những gian khó với họ.

Thế nhưng đất nước chưa bao giờ dứt những người đấu tranh. Những lớp người này vào tù ngục, lại có lớp khác đứng lên tiếp tục đòi hỏi tự do, công bằng , chủ quyền cho đất nước, cho dân tộc. Sẵn sàng đối diện với thể chế khắc nghiệt luôn đưa họ vào nhà tù hay khắc chế bằng mọi phương thức.

Cảm ơn những người phụ nữ gày gò, sớm hôm bên mảnh ruộng vườn, tần tảo nuôi con. Không một lời ca thán, dãi bày như cô giáo Bích Hạnh. Từng ấy năm qua, một mẹ một con sống nhờ mảnh vườn, ruông , cô giáo Bích Hạnh âm thầm vượt bao khó khăn mà chưa bao giờ cô muốn kể cùng ai.



Chẳng biết bao giờ cô và cháu nhỏ gặp lại người chồng, để sống yên bình như bao gia đình khác. Con đường phía trước của cô thật mịt mờ, nhưng cô giáo Nguyễn Thị Bích Hạnh ấy vẫn tràn đầy nghị lực sống,vẫn kiên cường đối diện vật lộn với miếng cơm , manh áo hàng ngày như bao thân nhân của những người tranh đấu khác.


Cô vẫn gầy guộc như cánh hạc, giữa cuộc đời giông tố và khắc nghiệt này. Mong cho mẹ con cô vượt qua được mọi gian khó....những gian khó mà chưa ai biết được ...

Tuesday, August 13, 2013

Tương tư mùa thu




Tương tư mùa thu




…Thu về chớp biển mưa nguồn,
Thu đi… trăm nhớ ngàn thương lại về…


…Đầu thành tiếng vạc lao xao ,
Sườn non dế gọi mây vào ngõ thu .
Chiều hoang ướt sũng sương mù ,
Đêm qua phố chợ trăng thu úa vàng


 

Ừ thôi em, cũng quan san ,
Non xanh, nước biếc mây ngàn từ đây.


 





 


Gặp nhau còn ở hội nầy ,
Tìm nhau rồi cũng cõi nầy mà thôi .
 
 
 
                              




 


 Sông nào nước chảy mây trôi


Thuyên nào lờ lững bên trời tuyết pha.


 




 

Trăng nào hát khúc cầm ca ,
Rượu nào say giữa giang hà xanh xao...


vophubong 

[con tiep­]  ­